Một Ngày Mùa Thu

Vũ Thị Bích

 

Hôm nay, trời đã vào Thu.  Seattle không chỉ có lá vàng bay, gió nhè nhẹ thổi, mà còn cái lạnh tái tê của mùa Đông miền Bắc.

 

Đang lái xe trên đường, chợt thấy một chú bé dừng xe đạp, đứng cười hồn nhiên.  Chú bé say sưa ngắm những cánh lá vàng, lá đỏ; đang cuốn tròn theo cơn gió, trên đường.  Rồi những cánh lá tí hon ấy, chợt khựng lại, và rơi lả tả trên mặt đất.  Có khi, gió không đủ mạnh, để cuốn tròn từng đám lá khô; những cánh lá bé bỏng ấy, nhẩy nhót từng bước, trên mặt đường. Tung tăng như những em bé đang đùa nghịch.  Tôi yêu khuôn mặt thơ ngây ấy.  Tiếc quá, hôm nay tôi không mang theo máy ảnh!

 

Trời đã vào Thu, cái mát dịu, cái bàng bạc ấy, đã đưa tâm hồn chúng ta tìm về dĩ vãng, về những ngày xưa bé bỏng.

 

Hôm qua là một ngày rộn ràng của tôi.  Một cô bạn thuở học trò mới lớn, ở vùng cát trắng của quê hương, đã gọi tôi từ xứ Thụy Sĩ xa xôi, sau gần 60 năm bặt tin nhau.  Dù chỉ gặp nhau qua điện thoại, thế mà chúng tôi cũng hân hoan, “mày mày, tao tao” không ngớt.  Kỷ niệm tràn về.  Biết bao câu hỏi.  Chuyện chẳng đâu vào đâu, thế mà chúng tôi cũng cười vang sung sướng, như ngày xưa còn bé, say sưa kể lại một cuốn phim hấp dẫn cho bạn bè.  Cách xa nhau gần nửa vòng trái đất, và cả một đai dương mênh mông, vậy mà  hôm qua, chúng tôi gọi đi gọi lại mấy lần!  Ôi, chuyện ngày xưa của học trò, thì kể bao giờ mới hết!

 

Hôm nay, tôi phải làm nhiệm vụ, nối kết lại các bạn bè với nhau.  Bạn tôi còn đòi tìm cả thầy cô nữa.  Bạn tôi nói là, bên xứ Thụy sĩ, đi cả trăm cây số, cũng không thấy bóng một người Việt nào!  Thương quá! 

 

Thì ra, vào một lúc nào đó của cuộc đời, chúng ta luôn tìm về bóng mát của tuổi thơ, để làm dịu đi những gay gắt, cháy bỏng của cuộc đời, vốn không ngừng xôi động.

 Mấy hôm nay, chúng tôi nói với nhau về Nha Trang, về những ngày tươi vui chan hòa tiếng cười nói.  Những ngày chưa biết buồn, chưa biết khóc vì những đắng cay lận đận của một kiếp người, và lao đao với điêu linh của đất nước, trên quê hương khói lửa.

 

T ôi thường nghĩ đến những đòan tàu và những sân ga.  Sân ga cứ mãi đứng lặng, nhìn những đoàn t àu đến rồi đi.  Nhẫn nhịn như những bà vợ lính mòn mỏi chờ chồng.  Người lính chiến trở về, một thoáng, r ồi lai vội vã ra đi.   Đêm đến, nghe tiếng còi rúc từng hồi, thật là buồn, dù rằng mỗi khi tàu đến, rồi đi; sân ga thường huyên náo, kẻ bán người mua, tiếng rao và tiếng réo gọi.  Rồi lại đâu vào đó, sân ga lại vắng lặng, hiu hắt với vẻ chịu đựng muôn thuở của nó.

 

Nha Trang có một sân ga như thế.  Dù biển có bao la, có sóng vỗ, có những cánh chim hải âu, và  có những du khách đến, mang lại sắc màu rực rỡ.  Người dân Nha Trang, vẫn c ó những giây phút lắng đọng, mỗi khi nghe tiếng còi tàu rúc rã rời về đêm.

 

Chúng tôi, những con tàu, đã bỏ sân ga.  Những con tàu ngày xưa, còn quay trở về, sau những chuyến đi xa.  Nhưng chúng tôi, những mảnh đời xa xứ, biết có ngày nào đỗ lại bến ga xưa?

 

Thu đã về rồi đấy.  Ngày xưa, chúng ta đang hào hức vào năm học mới, gặp lại thầy cô, gặp lại bạn bè.  Biết bao điều để kể nhau nghe.  Tôi mãi yêu bài viết của Thanh Tịnh, “ Hằng năm, cứ vào cuối Thu, lá ngoài đường rụng nhiều, và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi …Những kỷ niệm ấy tôi chưa từng ghi lên giấy, vì ngày đó tôi chưa biết ghi, và ngày nay, tôi không nhớ hết.”

 

Đúng thế, hôm nay, trong cái hân hoan gặp lai bạn xưa, tôi muốn ghi lại hình ảnh của ngày xưa, nhưng “ngày nay, tôi không nhớ  hết”.

 

Thời gian đã đi qua lâu lắm rồi nhỉ.  Lâu thật lâu, thời gian đã bào mòn trí nhớ, đã cuốn đi bao kỷ niệm đáng yêu của tuổi học trò, đơn sơ và thánh thiện.

Bạn tôi liên tục hỏi, “Mày có nhớ…?  Mày có nhớ..?” Những câu hỏi dồn dập ấy, đưa tôi về quá khứ.  Tôi nghe lại được tiếng kẻng ra chơi.  Tôi nghe lai được tiếng đùa vui.  Tôi nhìn lại được ánh nắng vào những buổi ra chơi, trong sân trường rộn rã.  Rồi miên man, tôi thấy lại được bãi biển hiền hòa, không xa tr ường Võ Tánh của chúng tôi.  T ôi thấy lại, những hàng cây găng với từng chùm quả xoắn xít vào nhau.  Tôi thấy lại sân ga, những con tàu, nghe lại tiếng còi hụ, và chợt nhận ra, mình đã bỏ lại sân ga, mình là những con tàu đi mãi chẳng quay về !

Một Ngày Mùa Thu

Vũ Thị Bích